他将我厮温存,我将他索殷勤。
tā jiāng wǒ sī wēn cún , wǒ jiāng tā suǒ yīn qín 。
口儿未说早心儿顺,俺两个正是那不因亲者强来亲。
kǒu ér wèi shuō zǎo xīn ér shùn , ǎn liǎng gè zhèng shì nà bù yīn qīn zhě qiáng lái qīn 。
(张道南云)趁此月色,共饮几杯,、岂不美乎?(正旦唱)你待要花前同酌酒,灯细论文。
( zhāng dào nán yún ) chèn cǐ yuè sè , gòng yǐn jǐ bēi ,、 qǐ bù měi hū ?( zhèng dàn chàng ) nǐ dài yào huā qián tóng zhuó jiǔ , dēng xì lùn wén 。
(张道南云)如此好天良夜,只合早成就了洞房花烛,有甚心情还论文哩?(正旦唱)你则待风清明月夜,成就了花烛洞房春。
( zhāng dào nán yún ) rú cǐ hǎo tiān liáng yè , zhǐ hé zǎo chéng jiù le dòng fáng huā zhú , yǒu shén xīn qíng hái lùn wén lī ?( zhèng dàn chàng ) nǐ zé dài fēng qīng míng yuè yè , chéng jiù le huā zhú dòng fáng chūn 。
(云)相公,贱妾千金之体,一旦委之足下,只愿你他日休负了人者。
( yún ) xiāng gōng , jiàn qiè qiān jīn zhī tǐ , yī dàn wěi zhī zú xià , zhǐ yuàn nǐ tā rì xiū fù le rén zhě 。
(张道南云)小娘子放心,我若负了心呵,天不盖,地不载,日月不照临。
( zhāng dào nán yún ) xiǎo niáng zǐ fàng xīn , wǒ ruò fù le xīn hē , tiān bù gài , dì bù zài , rì yuè bù zhào lín 。
我着你稳取五花官诰,驷马香车,永为秦晋之匹也。
wǒ zhe nǐ wěn qǔ wǔ huā guān gào , sì mǎ xiāng chē , yǒng wèi qín jìn zhī pǐ yě 。
(正旦云)妾身与相公成此亲事,或诗或词,求一首珠玉,以为后会张本。
( zhèng dàn yún ) qiè shēn yǔ xiāng gōng chéng cǐ qīn shì , huò shī huò cí , qiú yī shǒu zhū yù , yǐ wèi hòu huì zhāng běn 。
(张道南云)只是小官学问短浅,焉敢在小娘子跟前卖弄手作!(正旦云)愿求珠玉。
( zhāng dào nán yún ) zhǐ shì xiǎo guān xué wèn duǎn qiǎn , yān gǎn zài xiǎo niáng zǐ gēn qián mài nòng shǒu zuò !( zhèng dàn yún ) yuàn qiú zhū yù 。
(张道南做写科)(词云)缟衣仙子来何处?咫尺近桃源路。
( zhāng dào nán zuò xiě kē )( cí yún ) gǎo yī xiān zǐ lái hé chù ? zhǐ chǐ jìn táo yuán lù 。
说是武陵溪畔住,玉纤微露,金莲稳步,只恐莺花妒。
shuō shì wǔ líng xī pàn zhù , yù xiān wēi lù , jīn lián wěn bù , zhǐ kǒng yīng huā dù 。
邂逅刘郎垂一顾,何事匆匆便归去。
xiè hòu liú láng chuí yī gù , hé shì cōng cōng biàn guī qù 。
临别叮咛嘱咐。
lín bié dīng níng zhǔ fù 。
柳亭花馆,月窗云户,休把春辜负。
liǔ tíng huā guǎn , yuè chuāng yún hù , xiū bǎ chūn gū fù 。
右调寄青玉案。
yòu diào jì qīng yù àn 。
张道南作。
zhāng dào nán zuò 。
(正旦云)相公是好高才也。
( zhèng dàn yún ) xiāng gōng shì hǎo gāo cái yě 。
(张道南云)芜词拙笔,徒污仙眼耳。
( zhāng dào nán yún ) wú cí zhuō bǐ , tú wū xiān yǎn ěr 。
(正旦唱)。
( zhèng dàn chàng )。
元曲赏析工具分享了一些在元代比较流行的散曲诗歌与杂剧戏曲.
什么是元曲?
元曲它是在元代非常盛行的一种文艺形式,包含了众多元代文人的智慧与成就,由戏曲与诗歌组成,它有着比较严密的标准规律与格式要求,相对于唐诗、宋词来说,它也有着自身的独特艺术魅力.
随机推荐: