孤寂吟-天然

唐诗名称:

时人见余守孤寂,为言一生无所益。

shí rén jiàn yú shǒu gū jì , wèi yán yī shēng wú suǒ yì 。

余则闲吟孤寂章,始知光阴不虚掷。

yú zé xián yín gū jì zhāng , shǐ zhī guāng yīn bù xū zhì 。

不弃光阴须努力,此言虽说人不识。

bù qì guāng yīn xū nǔ lì , cǐ yán suī shuō rén bù shí 。

识者同为一路行,岂可颠坠缘榛棘。

shí zhě tóng wèi yī lù xíng , qǐ kě diān zhuì yuán zhēn jí 。

榛棘茫茫何是边,只为终朝尽众喧。

zhēn jí máng máng hé shì biān , zhǐ wèi zhōng cháo jǐn zhòng xuān 。

众喧不觉无涯际,哀哉真实不虚传。

zhòng xuān bù jué wú yá jì , āi zāi zhēn shí bù xū chuán 。

传之响之只不闻,犹如灯烛合盂盆。

chuán zhī xiǎng zhī zhǐ bù wén , yóu rú dēng zhú hé yú pén 。

共知总有光明在,看时未免暗昏昏。

gòng zhī zǒng yǒu guāng míng zài , kàn shí wèi miǎn àn hūn hūn 。

昏昏不觉一生了,斯类尘沙比不少。

hūn hūn bù jué yī shēng le , sī lèi chén shā bǐ bù shǎo 。

直似潭中吞鈎鱼,何异空中盪罗鸟。

zhí shì tán zhōng tūn gōu yú , hé yì kōng zhōng dàng luó niǎo 。

此患由来实是长,四维上下远茫茫。

cǐ huàn yóu lái shí shì zhǎng , sì wéi shàng xià yuǎn máng máng 。

倏忽之间迷病死,尘劳难脱哭怆怆。

shū hū zhī jiān mí bìng sǐ , chén láo nán tuō kū chuàng chuàng 。

怆怆哀怨终无益,只为将身居痛室。

chuàng chuàng āi yuàn zhōng wú yì , zhǐ wèi jiāng shēn jū tòng shì 。

到此之时悔何及,云泥未可访孤寂。

dào cǐ zhī shí huǐ hé jí , yún ní wèi kě fǎng gū jì 。

孤寂宇宙穷为良,长吟高卧一闲堂。

gū jì yǔ zhòu qióng wèi liáng , zhǎng yín gāo wò yī xián táng 。

不虑寒风吹落叶,岂愁霜草遍遭霜。

bù lǜ hán fēng chuī luò yè , qǐ chóu shuāng cǎo biàn zāo shuāng 。

但看松竹岁寒心,四时不变流清音。

dàn kàn sōng zhú suì hán xīn , sì shí bù biàn liú qīng yīn 。

春夏暂为羣木暎,秋冬方见郁高林。

chūn xià zàn wèi qún mù yìng , qiū dōng fāng jiàn yù gāo lín 。

故知世相有刚柔,何必将心清浊流。

gù zhī shì xiāng yǒu gāng róu , hé bì jiāng xīn qīng zhuó liú 。

二时麁糖随缘过,一身遮莫布毛裘。

èr shí cū táng suí yuán guò , yī shēn zhē mò bù máo qiú 。

随风逐浪住东西,岂愁地迮与天低(此字原写作「{伭右上为一}」)。

suí fēng zhú làng zhù dōng xī , qǐ chóu dì zé yǔ tiān dī ( cǐ zì yuán xiě zuò 「{ xián yòu shàng wèi yī }」)。

时人未解将为错,余则了然自不迷。

shí rén wèi jiě jiāng wèi cuò , yú zé le rán zì bù mí 。

不迷须有不迷心,看时浅浅用时深。

bù mí xū yǒu bù mí xīn , kàn shí qiǎn qiǎn yòng shí shēn 。

此个真珠若采得,岂同樵夫负黄金。

cǐ gè zhēn zhū ruò cǎi dé , qǐ tóng qiáo fū fù huáng jīn 。

黄金烹练转为真(《宗镜录》卷二十引作「新」),明(同前书作「此」)珠含光未示人。

huáng jīn pēng liàn zhuǎn wèi zhēn (《 zōng jìng lù 》 juǎn èr shí yǐn zuò 「 xīn 」), míng ( tóng qián shū zuò 「 cǐ 」) zhū hán guāng wèi shì rén 。

了即毛端滴(《宗镜录》作「吞」)巨海,始知大地一微尘。

le jí máo duān dī (《 zōng jìng lù 》 zuò 「 tūn 」) jù hǎi , shǐ zhī dà dì yī wēi chén 。

尘滴存乎未免{僭右下为心},莫弃这边留那边。

chén dī cún hū wèi miǎn { jiàn yòu xià wèi xīn }, mò qì zhè biān liú nà biān 。

直似长空搜鸟迹,始得玄中又更玄。

zhí shì zhǎng kōng sōu niǎo jì , shǐ dé xuán zhōng yòu gèng xuán 。

举一例诸足可知,何用諵諵说引词。

jǔ yī lì zhū zú kě zhī , hé yòng nán nán shuō yǐn cí 。

只见饿夫来取饱,未闻浆逐渴人死。

zhǐ jiàn è fū lái qǔ bǎo , wèi wén jiāng zhú kě rén sǐ 。

多人说道道不行,他家未悟诈头明。

duō rén shuō dào dào bù xíng , tā jiā wèi wù zhà tóu míng 。

三寸利刀开旷路,万株榛棘拥身生。

sān cùn lì dāo kāi kuàng lù , wàn zhū zhēn jí yōng shēn shēng 。

尘滓茫茫都不知,空将辩口泻玄微。

chén zǐ máng máng dōu bù zhī , kōng jiāng biàn kǒu xiè xuán wēi 。

此物那堪为大用,千生万刦作贫儿。

cǐ wù nà kān wèi dà yòng , qiān shēng wàn jié zuò pín ér 。

聊书孤寂事还深,钟期能听[伯](白)牙琴。

liáo shū gū jì shì hái shēn , zhōng qī néng tīng [ bó ]( bái ) yá qín 。

道者知音指其掌,方贵名为孤寂吟。

dào zhě zhī yīn zhǐ qí zhǎng , fāng guì míng wèi gū jì yín 。

唐诗精选工具可以简单的根据古诗名称查询唐代较为经典的古诗词,包含了多种多样风格丰富的唐朝诗歌.

注:拼音注解由于存在词语的组合以及多音字等,程序生成仅供参考

随机推荐:
版权所有:ADMINUN.COM powered by adminun网页工具 备案号:苏ICP备15043547号-2