张周二夫子,诗好人太癖。
zhāng zhōu èr fū zǐ , shī hǎo rén tài pǐ 。
更不过岭来,如今头尽白。
gèng bù guò lǐng lái , rú jīn tóu jǐn bái 。
人传禹力不到处,河声流向西。
rén chuán yǔ lì bù dào chù , hé shēng liú xiàng xī 。
又到处即闭户,逢君方展眉。
yòu dào chù jí bì hù , féng jūn fāng zhǎn méi 。
不知是不是,若是即大奇。
bù zhī shì bù shì , ruò shì jí dà qí 。
我又闻二公,心与人不同。
wǒ yòu wén èr gōng , xīn yǔ rén bù tóng 。
一生常在寂寞中,有时狂吟入僧宅。
yī shēng cháng zài jì mò zhōng , yǒu shí kuáng yín rù sēng zhái 。
锦囊鸟啼荔枝红,有时冥搜海山脑。
jǐn náng niǎo tí lì zhī hóng , yǒu shí míng sōu hǎi shān nǎo 。
珊瑚枝动日杲杲,圣君在上知不知,赤面浊醪许多好。
shān hú zhī dòng rì gǎo gǎo , shèng jūn zài shàng zhī bù zhī , chì miàn zhuó láo xǔ duō hǎo 。