吾本来唐国(《景德传灯录》作「兹土」),传教(《景德传灯录》作「法」)救迷情。
wú běn lái táng guó (《 jǐng dé chuán dēng lù 》 zuò 「 zī tǔ 」), chuán jiào (《 jǐng dé chuán dēng lù 》 zuò 「 fǎ 」) jiù mí qíng 。
一花开五叶,结果自然成。
yī huā kāi wǔ yè , jié guǒ zì rán chéng 。
(《南宗顿教最上大乘摩诃般若波罗密经六祖慧能大师于韶州大梵寺施法坛经》)(按:此首亦出唐人依託。
(《 nán zōng dùn jiào zuì shàng dà chéng mó hē bān ruò bō luó mì jīng liù zǔ huì néng dà shī yú sháo zhōu dà fàn sì shī fǎ tán jīng 》)( àn : cǐ shǒu yì chū táng rén yī tuō 。
)。
)。